Không phải ở những bữa tiệc linh đình, tiếng cười rộn rã, Không phải trong tấm ảnh cưới lộng lẫy treo giữa phòng khách, Mà là khoảnh khắc tôi đứng bên cửa sổ bệnh viện, mặc chiếc áo xanh bệnh nhân, lặng nhìn ra ngoài thành phố, Và sau lưng, người phụ nữ của tôi, âm thầm lưu giữ khoảnh khắc ấy bằng một bức hình. Đó không phải là bức hình đẹp để khoe hạnh phúc, Mà là bằng chứng cho sự hiện diện, cho tình yêu thầm lặng không cần lời ngọt ngào, Chỉ cần một bàn tay sẵn sàng lau giọt mồ hôi, Một người chờ đợi suốt cả ngày chỉ để tôi không một mình. Ở bệnh viện, không còn ánh đèn sân khấu, không son phấn váy áo, Chỉ còn sự thật trần trụi: ai là người nắm tay mình khi yếu đuối nhất. Không còn lời hứa “mãi mãi” xa xôi, Chỉ còn sự cam kết lặng lẽ: “Em sẽ ở đây, dù ngày mai có thế nào.” Giá trị của vợ chồng không nằm ở chỗ “đẹp đôi”, Mà là có thể dìu nhau đi qua những ngày không đẹp. Ngày mệt mỏi, ngày bệnh tật, ngày chẳng còn sức để cười, Và vẫn có người kiên nhẫn ở lại, Đẩy xe cho mình giữa hành lang bệnh viện, Ngồi hàng giờ chỉ để chờ một kết quả chụp phim, Nhắc mình uống thuốc, dìu mình đứng dậy… Tuần vừa rồi, khi tôi yếu đi, khi tất cả sự mạnh mẽ bên ngoài bị gỡ bỏ, Tôi mới thấm thía rằng: Vợ chồng không phải là hai người chung giường, Mà là hai người sẵn sàng đi cùng nhau qua từng chặng yếu đuối nhất. Bức ảnh ấy – vợ tôi chụp – không đẹp như ảnh cưới, Nhưng với tôi, đó là bức ảnh tình yêu đẹp nhất đời này. Vì nó ghi lại điều mà không một đám cưới nào có thể chứng minh: Tình yêu thật sự là khi vẫn ở lại, giữa hành lang bệnh viện, khi tất cả hào nhoáng đã rơi xuống.